THANH TÙNG

Khi ánh cười anh rực lên nơi cánh cửa lặng lẽ
Chúng tôi rộn ràng hạnh phúc
Anh cập rập và bối rối
Chúng tôi nghẹn ứ tình thân
Mở rộng chân thành đến tận cõi thơ ngây
Anh dễ bị lừa như đứa trẻ
Anh dễ tin như chiếc lá rụng chẳng cần ngó xuống đất đai này
Chúng tôi nhìn sâu vào tim mình sẽ thấy anh thôi!
Anh khép lại bầu trời cổ tích
Còn bao nhiêu hoa thơm và bao nhiêu thần thoại, ai dỗ dành tuổi hồn nhiên?
Cái ác hoành hành ngày càng dữ dội
Ai dẹp loạn cho tâm hồn chúng tôi?
Mây trắng bay rồi, Trần Hoài Dương ơi…!
Sài Gòn, 9-5-2011